Chương 12

Kẻ Sát Nhân Và Bé Ngốc

8.964 chữ

19-04-2023

Sau những truyện kinh dị là những truyện ngọt ngào:3

PHÚC LỢI NHỎ: CÓ H NHẸ AHIHI

Những cô chị nào tuổi còn nhỏ không nên đọc chương này!!!!

27.

"Lâm Huy!"

Không biết sao mà bà Lâm không còn hiền dịu như thường ngày, vẻ mặt bà nghiêm khắc nhìn cục cưng của mình.

"Mẹ....." Nhóc Huy phụng phịu cuối gằm mặt, biểu tình như đã biết sai rồi.

"Tôi đi làm về rất mệt mỏi, nếu lần sau cậu còn bầy bừa không chịu dọn dẹp nữa thì cậu cút ra khỏi nhà cho tôi!" Dường như bà Lâm rất giận dữ, có vẻ ở chỗ làm không thuận lợi về nhà còn thấy nhà bầy bừa nên phẫn nộ.

"Mẹ ơi, con xin lỗi..." Lâm Huy dường như cũng biết lỗi sai rồi của mình, cuối xuống nhỏ giọng xin lỗi như chú mèo nhỏ biết sai vậy.

Bà Lâm kìm cơn giận lại nói: "Về phòng con dọn dẹp đi.

Không dọn xong thì đừng có mà ăn cơm."

Lâm Huy nghe vậy liền chạy về phòng dọn đồ chơi, vừa dọn nhóc vừa uất ức vì bị mẹ chửi.

Vốn dĩ định dọn đồ chơi trước khi mẹ về nhưng hôm nay mẹ về sớm hơn nữa tiếng.

Mẹ cũng không còn hiền với mình nữa, còn muốn đuổi mình, mẹ hết thương mình rồi à huhu:(?

Càng nghĩ nhóc Huy càng thấy tức, dọn xong phòng, nhóc ngồi trên cái giường trắng tinh mà không ngừng khóc.

Uất ức quá đi!

Nhóc nghĩ mẹ giận vậy còn đuổi mình ra khỏi nhà là hết thương mình rồi, vậy mình cuốn gói đi cho mẹ đỡ ghét!

Nghĩ liền làm, cậu nhóc 9 tuổi không biết kiếm đâu ra cái bao nhỏ.

Dựa theo những gì từng được coi trên phim, Lâm Huy thu dọn lại những gì được coi là cần thiết.

Đến khi đầy cái bao nhỏ nhóc vẫn muốn nhét thêm vài cái lego nhưng không được.

Vì vậy Lâm Huy bỏ cuộc xách bao nhỏ nhẹ nhàng chuồn ra khỏi nhà.

28.

Kiều Túc sau khi xử lí bốn người kia xong liền xóa hết dấu vết, xử lí đám xác kia còn xử lí như thế nào thì phải tự nghĩ a.

Hôm nay hắn có tiết buổi tối nên tám giờ hắn mới về được nhà, dạo này ở trường thật nhiều việc làm Kiều Túc không có thời gian sang nhà nhóc Huy trêu đùa.

Có chút nhớ nhóc.

Kiều Túc vừa đi bộ vừa suy nghĩ chẳng mấy chốc đã đến đầu xóm, mới bước vài bước mà xa xa hắn đã thấy bóng dáng nhỏ nhỏ đang hì hục chạy đi.

Hắn đi bước dài đến gần, quả nhiên là Lâm Huy đang xách theo bao nhỏ đi đâu đó.

Kiều Túc đi thật nhẹ từ phía sau nhóc, sau đó liền cuối xuống thổi vào bên tai Lâm Huy: "Đi đâu đấy?"

Cậu nhóc nghe vậy liền sợ hãi hét lên muốn bỏ chạy, Kiều Túc thầm nghĩ: đã sợ ma rồi còn đi đêm.

Hắn bắt lấy tay nhóc con, đưa tay qua hai nách bế lên.

Lâm Huy nước mắt ngắn dài, nhắm mắt đập bôm bốp vào lòng ngực của Kiều Túc nhưng hắn chả thấy đau bao nhiêu.

Hắn vỗ nhẹ mông cậu, nói: "Là tôi đây, nhóc sợ cái gì?"

Nghe thấy giọng điệu quen thuộc, bấy giờ Lâm Huy mới dám mở mắt ra nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt.

"Sao anh lại đi không phát ra tiếng động thế? Hù chết em!" Lâm Huy trách móc.

"Được rồi, tôi xin lỗi.

Sao nhóc khóc thế? Còn xách thêm cái bao nhỏ này là muốn bỏ nhà đi sao?" Kiều Túc hứng thú nhìn gương mặt nhỏ còn đọng nước, có chút đỏ.

"HUhuhu mẹ không thương em nữa, hồi nảy mẹ la em......" Lâm Huy kể hết mọi chuyện cho Kiều Túc nghe, càng kể nhóc càng uất ức khóc nhè.

Kiều Túc nghe vậy liền nảy ra ý nghĩ, cười nhẹ một cái bảo: "Vậy em bỏ nhà đi, không có nơi nào ở đúng không? Em muốn ở lại tạm nhà tôi không?"

Vấn đề này Lâm Huy cũng đang suy nghĩ nảy giờ về việc nên ở đâu.

Lúc định chui vào ống lớn ở công viên gần xóm ngủ qua đêm thì Kiều Túc đến rồi đề nghị câu này.

Không cần suy nghĩ liền đồng ý.

29.

Hiện tại Lâm Huy đang ngồi trên ghế sofa nhà Kiều Túc, ngôi nhà của hắn được trang trí rất giản dị, phòng khách chỉ độc mỗi chiếc ti vi nhỏ cùng ghế sofa hai người ngồi.

Còn lại thì là đèn phòng đi.

Kiều Túc thì rất ân cần, lấy bao nhỏ của Lâm Huy đi, mở ra sắp xếp tạm trong phòng ngủ của mình.

Đợi hắn đi ra đã thấy cậu nhóc cuộn tròn xem hoạt hình, lại nhìn đến bản thân mới đi học về chưa tắm.

Trong đầu liền nảy ra ý nghĩ.

Hắn đi đến bế Lâm Huy lên để lên đùi mình ngồi xuống ghế.

Kiều Túc xoa hai má nhỏ của cậu, cảm thấy thật mềm mại.

"Nhóc con, có muốn đi tắm không?"

Cậu nhóc đang chăm chú xem hoạt hình nghe vậy mới nhớ ra bản thân còn chưa tắm nên gật đầu.

"Muốn tự tắm hay để tôi tắm cho?" Kiều Túc úp mặt vào cái gáy nhỏ, da thịt non mềm cọ vào mặt hắn thật muốn cắn một phát.

"Em tự tắm!" Đương nhiên Lâm Huy sẽ chọn vế trước rồi nhưng lại nghe hắn nói.

"Để tôi tắm cùng em, nhà tắm có chút cũ lâu lâu sẽ có chuột chui vào đấy.

Tôi sợ em gặp chuột, nó cắn em."

Nhóc nghe vậy liền thấy hơi sợ nhưng nghĩ tắm ch ung với người lớn sẽ rất ngại nha.

Cậu mềm mại lắc đầu từ chối, hắn thấy thề liền đổi cách khác.

"Nhóc con, nếu em với tôi tắm vừa tiết kiệm nước vừa nhanh.

Hơn nữa nếu cùng tôi tắm, tôi sẽ dẫn em đi chơi."

Nghe thấy được đi chơi là mắt sáng hẳn lên, dù sao gia đình Lâm Huy cũng không có khá giả mấy, ba mẹ cũng bận rất ít khi được đi chơi.

Ngay lập tức cậu nhóc liền gật đầu không suy nghĩ.

29.

Lâm Huy hối hận rồi, lẻ ra không nên đồng ý tắm ch ung mới đúng.

Mới vừa vô nhà tắm, Kiều Túc đã cởi hết quần áo không để lại gì.

Hành động như lang của hắn đã dọa sợ Lâm Huy.

Tuy bị dọa sợ nhưng cũng không khỏi ngẩn người trước cơ thể hoàn hảo của hắn.

Bình thường hắn mắc đồ nhìn chả có tý cơ bắp nào nhưng khi c ởi đồ ra thì 6 múi đầy đủ, từng thớ cơ bắp rắn chắc.

Đặc biệt hơn là bé chim của hắn to gấp mấy lần Lâm Huy, nhìn như nó to hơn bắp tay của nhóc vậy.

Không biết khi nào nhóc mới có thể to bằng hắn.

Thấy cậu nhóc ngẩn người, Kiều Túc không một lời nói nhanh chóng c ởi đồ của Lâm Huy.

Nhận thấy mình bị c ởi đồ, chưa kịp mở miệng đã khỏa thân rồi.

Đúng như hắn nghĩ, cơ thể Lâm Huy trắng trẻo mềm mại lại phát ra mùi sữa, chân tay hơi béo sờ lên rất đã.

Bé chim nhỏ tý tẹo không bằng một góc của hắn, lại nhìn chiếc mông nhỏ nhưng nhiều thịt.

Xem ra nơi này nhiều thịt nhất.

Ban đầu Lâm Huy chủ động đòi kị lưng cho Kiều túc nhưng do lưng hắn quá rộng mà cậu nhóc còn bé xíu thành ra kì chưa được bao lâu đã tê chân mỏi tay.

Thấy vậy Kiều Túc liền kêu cậu ngồi xuống để hắn dội nước rồi kị cho cậu.

Kĩ thuật kị không biết học của ai mà hắn kị đặc biệt thoải mái, Lâm Huy như một con mèo nhỏ rầm rì không chú ý đến bản thân sắp bị dụ vào hang cọp.

Kiều Túc kị lên kị xuống cái lưng nhỏ xong liền mò tay xuống xoa mông cậu, cậu thấy vậy liền quay đầu đòi hắn bỏ tay ra.

Kiều Túc lại giả vờ nghiêm túc: "Phải kị cho kĩ mới sạch được, không kị và chim nhỏ sẽ dơ, bị kiến bu cắn."

Nghe vậy, Lâm Huy cũng sợ mà ngoan ngoãn cho hắn lộng hành.

Ban đầu chỉ xoa nhẹ mông nhưng lúc sau không biết bị sao mà hắn tăng mạnh lên xoa bóp, sau đó cũng sờ bé chim nhỏ một cách nhẹ nhàng khiến Lâm Huy cảm thấy kh0ái cảm mà rên nhẹ.

Kiều Túc thấy thế liền cười, cố ý đi đến trước mặt cậu nhóc để nhóc thấy của mình cứng lên.

Quả nhiên Lâm Huy sau khi thấy liền hiếu kì hỏi hắn: "Anh ơi, sao bé chim của anh lại dựng lên vậy ạ?"

Nếu hỏi ai có khả năng đạt giải diễn giỏi nhất thì nên trao cho Kiều Túc một cái giải rồi.

Hắn ta giả vờ đau, nhíu nhíu mày nói: "Anh bị bệnh, chim nhỏ của anh mỗi khi bị bệnh là sẽ dựng lên như thế này.

Đau lắm luôn."

Lâm Huy nghe vậy liền lo lắng cho hắn, tay nhỏ vươn ra chọt lên d**ng v*t nói: "Vậy không có cách chữa ạ? Trông thật đáng sợ."

"Có nhưng mà muốn chữa phải có ai đó li3m giúp tôi cơ, em thấy tôi không thoải mái có thể giúp tôi chữa bệnh được không?"

"A? nhưng li3m dơ lắm ạ." Lâm Huy ngẩn người.

"Không có dơ đâu, tôi rửa sạch nó rồi em giúp tôi được không?" Biểu tình trên mặt hắn càng dữ dội, lộ vẻ đau muốn chết đi.

"A..nhưng..." nhóc vẫn còn đang do dự không biết có nên li3m không.

"Ngoan, em giúp tôi, mai tôi liền dắt em đi sở thú và công viên ở trung tâm thành phố được không?" Kiều Túc như hổ, đôi mắt nhìn cậu nhóc có chút không khống chế được, tay khẽ nhéo mông.

Nghe được đi chơi, Lâm Huy không suy nghĩ nữa mà đồng ý không chút do dự.

Cậu nhóc đến gần hạ thể Kiều Túc, đôi tay nhỏ nắm nhẹ lấy gốc d**ng v*t c**ng cứng của Kiều Túc.

Lưỡi nhỏ hồng vươn ra khẽ li3m nhẹ trên quy đậu ướt ẩm.

Ừm hơi mặn, có chút tanh, không ngon gì hết.

Nhưng nghĩ đến Kiều Túc còn đang rất khó chịu, cậu cố gắng vươn lưỡi nhỏ ra li3m xung quanh côn th*t.

Kiều Túc bị đầu lượt trơn mềm li3m sung sướng, tay xoa đầu nhỏ của cậu nhóc, giọng khàn đi: "Bé ngoan, ngậm vào đi."

Lâm Huy cũng rất nghe lời cố gắng mở to miệng ngậm d**ng v*t lớn vào, cậu nhóc ngậm đầu lưỡi li3m xung quanh khiến Kiều Túc mất khống chế.

Bất chợt nắm lấy đầu cậu nhóc, dùng lực ấn Lâm Huy khiến d**ng v*t vô thật sâu cổ họng rồi lại rút ra xong đâm vào.

Lâm Huy bị đâm rất khó chịu, khóe miệng đã có chút đau vì há to, cổ họng cũng bị đâm chọt đến đau.

Nhóc dãy dụa, hai tay nhỏ đập vào eo hắn nhưng hắn không chịu thả ra mà tàn nhẫn tiếp tục động tác.

"Ưm...!ưm...."

Nước mắt nhóc dàn dụa, có chút thở không nổi.

Khoảng chừng 10 phút sau, Kiều Túc mới tha cho cậu nhóc.

Lấy d**ng v*t ra trực tiếp bắn lên mặt, gương mặt non troẹt đáng yêu giờ đây bị tưới tinh như tưới cây.

Đôi mắt nhỏ nhắm lại khóc nấc, môi cùng má đã đỏ như máu nhìn trông thật [email protected] đãng.

- -------------------------------------------

Tui mém quên hôm nay có lịch đăng chương:3.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!